Chương 5.2: Chạy trốn không được còn thêm nhiều vết thương
Edit&Beta: Vô Nguyệt
************************************
************************************
Tô Niệm Niệm đang cùng Tiểu Hoa chơi đùa không biết trời đất là gì thì đột nhiên nghe được một giọng nói hứng thú vang lên: “Cô ở đây chơi đùa tự do an nhàn nhỉ.”
Tô Niệm Niệm kinh hãi, hỏng rồi hỏng rồi, sao mà đến chỗ này bọn họ cũng có thể tìm được chứ? Nhưng cũng tốt, ở đây rừng sâu núi hoang mình muốn chạy cũng không khó, chờ bọn họ đem mình đến nơi khác trốn cũng không muộn. . . . . . .
Nghĩ đến đây, Tô Niệm Niệm làm như không có việc gì đáp: “Đúng vậy. Đúng vậy, tôi thấy ánh trăng hôm nay quá đẹp, đi tản bộ thật vui. Có câu nước trời vằng vặc một màu dưới trăng, có phải lúc ấy thời gian đã phôi phai,* ha ha ha ha ha. . . ..”
” Nước trời vằng vặc một màu dưới trăng, có phải lúc ấy thời gian đã phôi phai?” Phong Tịnh Minh trầm ngâm nói, “Đây là thơ gì, ý thơ thì hay nhưng gộp lại thì không thông? Cứ như là tùy tiện ghép lại với nhau vậy. . . . . . Còn nữa, cô ở đây mà có thể nhìn thấy nước sao?”
(Xin giải nghĩa chỗ này một chút. Hai câu thơ này được lấy trong hai bài thơ nổi tiếng khác nhau. Câu đầu: nước trời vằng vặc một màu dưới trăng (Nguyệt quang như thủy thủy như thiên) lấy trong bài thơ Giang lâu thư hoài của nhà thơ Triệu Hỗ. Còn câu sau: có phải lúc ấy thời gian đã phôi pha (Chích thị đương thì dĩ võng nhiên) thì lấy trong bài thơ “Cẩm sắt” của Lý Thương Ẩn thời Mạt Đường. Niệm Niệm ghép bậy ghép bạ nên mới ra nông nỗ )
Tô Niệm Niệm than thở, lúc này này mà hắn còn có hứng thú thảo luận thơ từ sao, vì thế nàng bất mãn chuyển hướng đề tài: “Này, huynh không có ý định mang tôi lên sao?”.
Phong Tịnh Minh không hề do dự nói: “Tôi chỉ sợ mang cô lên, cô lại muốn đi tản bộ.” .
“Làm sao có thể, huynh xem sắc trời đi, tất cả mọi người phải về nhà ngủ, đúng không Tiểu Hoa. . . . . .”
“Tiểu Hoa là cái gì?”
“Cứu tôi lên huynh sẽ biết” .
Tô Niệm Niệm vừa mới dứt lời, chỉ thấy thân thể bay lên, sau đó cảm thấy toàn thân đau đớn, nàng đã vững vàng ngồi trên một thân cây.
Cây này cũng không cao, nhưng người nhát gan như Tô Niệm Niệm vẫn sợ tới mức hai chân nhũn ra, một tay ôm chặt thân cây, một tay kia không quên ôm chặt Tiểu Hoa.
Phong Tịnh Minh đứng trên một nhánh cây, nhìn Tô Niệm Niệm ôm Tiểu Hoa trong lòng , hỏi: “Đây là con thú quái dị gì thế?”
Đùa giỡn gì vậy, đây chính là thần thú! Tô niệm niệm hôn lên trán Tiểu Hoa một cái, nói: “Nhặt được”
Phong Tịnh Minh cũng không che dấu sự khinh thường nói: “Ngay cả bản than mình còn không cứu được, còn có sức đi trông nom chuyện người khác.”
Tô Niệm Niệm bất mãn nói: “Trên trời có đức hiếu sinh, nếu như là huynh, huynh muốn trơ mắt nhìn Tiểu Hoa nằm trên cây, bị thương cũng không cứu sao?” .
“Nếu như là tôiôi, tôi sẽ không ngã vào cây táo chua” .
Tô Niệm Niệm chán nản, anh đẹp trai à nói chuyện phải nói trọng điểm! .
Phong Tịnh Minh không để ý tới nàng, tiếp tục nói: “Con thú quái dị này gọi là Tiểu Hoa, chỉ sợ chỉ có cô nương mới có thể nghĩ ra được chủ ý này” .
Tô Niệm Niệm tỏ vẻ bất mãn xem thường, huynh á, đầu óc lệch lạc mới cười nhạo thẩm mỹ của tôi! Nhưng lời này nàng cũng không dám nói ra, ác thần trước mắt này, không thể chọc, mà nàng cũng không nên chọc. .
Trở lại lều, Tô Niệm Niệm phi thường ngượng ngùng đòi đi ngủ. Lay tỉnh Trữ Bích Huyền, nhờ hắn trị thương cho Tiểu Hoa. Trữ Bích Huyền híp mắt nhìn Tiểu Hoa, hỏi: ” Ở đâu ra đây?” .
Choáng váng, không hổ là tình nhân, vấn đề hỏi cũng giống nhau, Tô Niệm Niệm than thở, lập tức nói: “Nhặt được !”
Trữ Bích Huyền cũng không hỏi nhiều nữa, tìm một lọ kim sáng dược bôi cho Tiểu Hoa, sau đó băng bó lại.
Tô Niệm Niệm thì thầm cảm tạ, ôm Tiểu Hoa muốn đi. Trữ Bích Huyền gọi nàng ở lại.
Hắn nhìn chằm chằm quần áo rách rưới trên người nàng, cười nói: “Trên người cô nương không bị thương sao?”
Có chứ, ngay cả trên mông cũng có! Nhưng vừa nghĩ đến Trữ Bích Huyền có thể sẽ cởi quần áo của nàng, khám toàn thân cho nàng, nàng liền do dự. Rốt cuộc vẫn nói: “Tôi không bị thương, nhưng nếu huynh nếu cho tôi một ít kim sang dược, tôi sẽ cảm ơn rất nhiều.”
Trữ Bích Huyền bật cười, cầm kim sang dược nhét vào trong tay nàng, lập tức nói: “Còn muốn thuốc khác không?”
“ẶC, vậy, có loại thuốc làm giảm ngứa hay không? Cái loại thuốc tôi từng dùng cái kia, lành vết thương nhưng lại rất ngứa. . . . ..”
Trữ Bích Huyền lại tìm một bình sứ nhỏ đưa cho nàng, nhìn nàng từ trên xuống dưới đánh giá một chút, cười xấu xa nói: “Cô. . . . . . Có thể đi?” .
“Có thể đi, có thể đi sao, không thành vấn đề chứ——” Tô Niệm Niệm nói xong, chạy trối chết.
Trữ Bích Huyền nhìn bóng lưng Tô Niệm Niệm biến mất, nhịn không được cười ha hả.
Phong Tịnh Minh ngồi trong lều, nhìn Trữ Bích Huyền đang cười vui vẻ, nói: “Rất hứng thú sao?”
“Huynh không biết là trêu nàng rất vui sao? Nghe đồn nàng là một nữ tử xinh đẹp đoan trang, hiện tại xem ra. . . . . . Quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt.”
Phong Tịnh Minh nghĩ một chút nói: “Người này thật sự rất quái dị. . . . . . Con vật kia, Tiểu. . . . . . Tiểu Hoa, có lai lịch gì?”
Trữ Bích Huyền lắc đầu: “Hiện tại không rõ lắm, nhưng vết thương của nó, giống như bị ám khí lợi hại gây ra.”
“Như vậy ư.” Phong Tịnh Minh híp mắt lại, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, còn nói thêm, ” Nước trời vằng vặc một màu dưới trăng, có phải lúc ấy thời gian đã phôi phai, hai câu thơ này huynh có nghe qua bao giờ chưa?”
Trữ Bích Huyền trầm tư một hồi, nói: “Hai câu thơ này cũng có chút ý cảnh, nhưng đặt cùng nhau, lại không được tự nhiên cho lắm, nàng ta làm sao?”.
Phong Tịnh Minh như nghĩ tới cái gì đó, lắc đầu: “Không biết, có thể là vậy.”
tem
hắchắc số e may wá tks tỷ vừa đung luc đi hox zề lên xem 1 chut tks tỷ
Ủa có 2 nàng Thủy Băng cung nè
hìhì ko phảj đâu tỷ có 1 mình e thôi chắc do mạng bị lỗj
e comt zôj nhưng ko thấy nên lại comt 😀
hú hồn, làm ta cứ lo lắng không biết ai mới là muội muội yêu dấu của ta chứ ^.^…
tem cua e
tks tỷ hehe
tem đây
thanks
Tiểu Nguyệt nhi à, nàng làm chương này chưa beta kỹ hay sao ý có một số lỗi đó. “Trên trời” có đức hiếu sinh k phải “lên trời”. Sao cả hai ca đều nói hai câu thơ của NN gộp lại k thông nhưng sau lại bảo gộp lại thì thành câu thơ???
Ta dang di hoc nang ah, ko beta duoc, chuong nay ta lam vao sang som hom nay, chua beta kip, …hic…ma sao nang lai keu nham ten cua ta vay ….huc…huc
k nhầm k nhầm gọi vậy cho dễ “xương” ý mà ^O^
ah, ra thế vậy mà ta cứ tưởng nàng quên ta rùi chứ *lau lau nước mắt, cười toe toét* ^.^ nàng gọi ta là Vô nguyệt, hoặc là tiểu vô nguyệt cũng được chứ giờ các tỷ muội nhiều người tên nguyệt quá, ta lại không biết nàng gọi ta hay gọi mấy nàng kia nữa thì khổ ^_^
Ta đề nghị bạn Vu vu gọi Vô Nguyệt là Nguyệt tiểu thụ cho nó dễ xương và thân mật* vứt guốc chạy*
*phi thân bay ra* ..*túm lấy áo* nàng chạy đâu cho thoát…*cười ngọt ngào* nàng để quên guốc kìa..hắc hắc..myu thân mến nàng nói ta phải xử lý nàng như thế nào đây nhỉ? *vảnh tai lên nghe lời góp ý của mọi người*
Hớ hớ, ta ủng hộ Myu 2 chân 2 tay lun, nhưng mà chỉ dám gọi thầm thui, chứ ta k có cái gan như Myu đâu, chân ta ngắn á *hắc hắc*
Dễ xương quá nàng ha, ta đặt xong mà hài lòng hết sức
thanks tỉ nhanh nha chuyện này vui quá…
Tks sis myu nkju , lam tjp yk sis hjhj
Theo nhiều truyện thì dễ nam9 là Yên Minh ca nhưng a thích Tiểu Bích Huyền cơ~~~ ta ko bít đâu plz nói vs ta nam9 còn chưa xuất hiện >”< tks nàg nhiều nha
Myu oi, nang beta giup ta voi, ta dang di hoc, ko co o nha.
ừa để ta coi lại xem
Ta sửa rùi nhé.Nàng ơi nàng có bật thứ đó đó lên hem vậy?
ta có bật mà ^.^
mà do ta không rành về mấy cái thơ văn này nên không biết dịch sao hết, đại khái là cái đoạn thơ văn dù đã được sự trợ giúp của cái đó đó nhưng mà ta vẫn chỉ có thể hiểu khoảng 50% thui nàng ah, nàng dịch câu thơ như thế nào mà hay vaayjchir ta với, ta copy nguyên cả câu đó cho vào google caca mà ko được gì hết =.=
Nàng copy câu đó bên phần phiên âm hán việt ấy. Rồi bỏ vào google sẽ tra ra liền. Khi bỏ vào nàng nhớ thêm dấu “” vd:”Vô nguyệt” là ra liền hà.
ah, ra thế để lần sau ta làm thử ^.^
tks nang
thank nàng nhiều
ak mn oj o day co ai doc tr harry potter ma pjt co kaj nkan vat nao ten E***W*****k bao minh zoi
Nàng có nhầm ko chứ ta nghĩ mãi mà ko ra tên nv nào như thế cả. Có cái bảng phân tên n vật nè. Nàng tra thử xem http://vi.wikipedia.org/wiki/Danh_s%C3%A1ch_nh%C3%A2n_v%E1%BA%ADt_trong_truy%E1%BB%87n_Harry_Potter#Nh.E1.BB.AFng_h.E1.BB.8Dc_sinh_trong_qu.C3.A1_kh.E1.BB.A9
hjhj myu ty?cko muoj sr na loj dug nka ty?de tim cau tra loj m0t ti hjhj
hjhj myu ty?cko muoi sr na loi dung nka ty?m0t ti de chuoc loi ha hjhj
Muội ơi, muội đừng dùng ngôn ngữ xì tin nữa nha. WordPress nó đưa com của muội vô mục spam hết h tỷ mới thấy mà moi ra đó
thanks myu ty?na cho muoi sr na vi loi dung nka ty?de ckuoc loi rjeng hehe
LIKE MẠNH! Truyện của Vô Nguyệt toàn truyện hài hước nhỉ!!!!
Thanks nàng.truyện hay quá à
truyện hài quá .tội nghiệp nữ chính ,trốn không được lại còn bị thương te tua ^^
hic..tại hai anh nam ác quá, đặc biệt là anh áo đen ấy . sau này tỷ ấy sẽ trả cả vốn lẫn lãi cho xem..:>_<:..
Nàng ơi, nàng bấm vô truyện Hứa mùa xuân về hoa sẽ nở đi, có bất ngờ đóa
* mắt chớp chớp* tò mò quá …đợi xí ta bấm liền đây
*rưng rưng nước mắt*..* chạy lại ôm hun* ….*chụt..chụt* myu nhà ta là nhất, đẹp quá đi *.*
Hí hí khoái quá, ta lại được khen mà ta làm xong mới thấy là mình quên ghi tên tác giả vô rùi =.=
thanks
Thanks
Truyện rất hài đó! Cám ơn Vô Nguyệt và Myu nha!
Truyện này Vô nguyệt làm ta chỉ có ngồi coi thui hà hehe
Không phải bản convert là của nàng hả?!
À ừ thì ta convert đó. Ta quên mất =.=
Định luật khác của xuyên không: nữ chính không cần biết làm thơ, chỉ cần thuộc thơ! ^^
cái này rất đúng, nhưng có trường hợp ngoại lệ, đợt ta có đọc truyện nào đó, nữ chính xuyên ko qua, đọc thơ mà mấy người đó biết ===> nữ 9 quê muốn tìm lỗ chui xuống luôn ^o^
Ha ha, làm nghề đạo thơ xem ra rất nguy hiểm! ^^
Khoai chi nay quay tung banh, hihi, cam on ban
Rốt cục anh áo đen tên là Phong Tịnh Minh hay là Phong Yên Minh vậy nàng, tẩu hỏa nhập ma rùi, chương này vui thật, có vẻ anh này thích đấu võ mồm với TNN nhỉ? ^^
Truyện này Vô Nguyệt chắc có nhiều lỗi, ta cũng chưa xem lại T.T
thanks nàng nha