Quyển 2:
Chương 60.2: Kỳ Nguyệt bỏ trốn
Edit&Beta:Myumyu
“Ngươi đã tỉnh?”
“Ừ, tỉnh. . . . . .”
Khẽ mở mắt phượng, Lâm Phong nhíu mày, giờ phút này, bởi vì tác động miệng đến vết thương mà hắn cảm thấy hơi đau đớn.
“Ngươi đừng lộn xộn, thân thể như thế này, ngươi tối thiểu cũng phải nằm mười ngày nửa tháng.” Xoay người ngồi xuống đối diện giường, Tống Ngâm Tuyết nghiêm mặt nói.
Nghe vậy, Lâm Phong kinh ngạc hô ra tiếng: “Mười ngày? Vậy chẳng phải là. . . . . .”
“Ta đi một mình.” Biết rõ hắn muốn nói điều gì, Tống Ngâm Tuyết đáp lời, vô cùng bình tĩnh.
“Tuyết Nhi, ta. . . . . .”
“Lâm Phong, ta biết rõ ý của ngươi, nhưng mà, ta vẫn muốn đi một mình.” Cắt ngang lời hắn, Tống Ngâm Tuyết nhìn thẳng, chậm rãi nói: “Chuyện ngày hôm qua, ta rất cảm tạ ngươi, có lẽ trước đây ta còn chưa rõ tâm ý của ngươi, nhưng hiện tại, ta cũng đã hoàn toàn rõ ràng.”
“Lâm Phong, ngươi yêu thích ta, điểm này, ta không nghi ngờ, nhưng hiện tại ta không có tâm tư đi lo những chuyện này, cho nên cũng không thể đáp lại ngươi. Ngươi cũng không hiểu gì về ta, có lẽ sự yêu mến ngươi dành cho ta, cũng chỉ là vì sau khi biết được gương mặt thật của ta, dưới sự kích thích mãnh liệt mới tạo ra hiệu ứng tương phản, chính là trên thực tế, đáp án cũng không hẳn như vậy.”
” Ngươi đã từng chán ghét ta, không phải vì ta có tiếng xấu, háo sắc thành tánh sao? Bởi vì ngươi thân là Vương gia cao cao tại thượng, ngươi sẽ không cho phép người mình hợp ý, có một thân thể bất trinh. Khi ở trên vách núi, nghe được lời ta nói với Lăng Mị, biết ta cũng không giống như trong truyền thuyết, cho nên ngươi mới thay đổi cách nhìn về ta, nhưng sau đó thì sao, ngươi biết thêm được gì về ta?”
“Bên cạnh ta có Vô Song và Minh Tịnh, thậm chí nghiêm khắc mà nói, còn có một Thượng Quan Huyền Ngọc, ta như thế, ngươi tiếp thụ được sao? Ai, ta không cho rằng người thanh cao kiêu ngạo như ngươi, lại thật sự có thể tiếp nhận tình huống một thê đa phu vô cùng buồn cười châm chọc như thế . . . . . .”
Tống Ngâm Tuyết nói đến đây, thâm ý dừng lại một chút, tiếp đó cũng không tiếp tục nữa, mà chỉ cười nhạt, lẳng lặng nhìn hắn.
Thấy vậy, Lâm Phong không nói lời nào, hắn yên lặng nằm ở trên giường, sắc mặt trắng nhợt, sau khi nghe nàng nói, trên khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt chậm rãi hiện ra một nụ cười: “Tuyết Nhi, nàng thật sự cho là ta không biết những chuyện này sao? Tuy ta không rõ tại sao bên cạnh nàng lại có Minh Tịnh và Vô Song, có lẽ còn có Thượng Quan Huyền Ngọc, nhưng ta lại tinh tường biết rõ kiếp này người có được Tuyết Nhi, không phải chỉ một mình Lâm Phong ta.”
“Tuyết Nhi, nàng cho rằng ta nói những này mà chưa nghĩ kỹ, bất kể hậu quả tùy tiện tỏ tình với nàng sao? Không, ta không có. Kỳ thật nếu nói là hoàn toàn không chú ý, đó là gạt người, chính là ta không ngại việc đó, so sánh với việc hoàn toàn mất đi nàng, thì nó không có ý nghĩa gì cả, cho nên, ta không thèm để ý, chỉ cần cuộc đời này có thể ở cùng Tuyết Nhi, những chuyện khác, ta cũng không để ý. . . . . .”
Nằm ở trên giường, dậy không nổi, cũng không nhúc nhích được, chỉ biết nhìn chằm chằm vào hai mắt người ngọc, Lâm Phong thâm tình mà thổ lộ.
Nghe lời này, Tống Ngâm Tuyết có chút ngoài ý muốn, nàng thật không ngờ Lâm Phong có thể nói như vậy, nàng nói chuyện này ra, vốn là muốn hắn từ bỏ ý định, không ngờ kết quả lại. . . . . .
“Lâm Phong, ngươi hãy dưỡng thương đi a, ta sẽ không mang ngươi đi, hơn nữa, thân thể của ngươi cũng không cho phép.” Không trực tiếp trả lời Lâm Phong, Tống Ngâm Tuyết đứng lên, chắp tay, cúi đầu im lặng.
Thấy vậy, Lâm Phong cũng không cưỡng cầu, lúc nàng rời đi, chỉ nhàn nhạt mở miệng thầm thì: “Kỳ thật, chuyện này cũng không có gì. . . . . .”
. . . . . .
Có câu “Đời người lúc hợp lúc tan”, trong phủ Cần vương Tây thần, từ sau khi Mặc Lương rời đi, sau đó Kiều Mạt Nhi cũng nghênh ngang cùng Phùng Tử Chương trở về, hôm nay, chỉ còn lại Tống Ngâm Tuyết, một người một ngựa, đứng ở cửa lớn Cần vương phủ, nói lời từ biệt.
“Cần vương dừng bước thôi, không cần tiễn nữa.” Xoay người chắp tay, làm lễ nói lời từ biệt.
“Được, quận chúa đi đường chú ý, gặp Niệm Vũ thì chớ quên thay ta gửi lời thăm hỏi.” Thấy vậy cười nhạt, Lãnh Hoài Vũ cũng chắp tay, vẻ mặt lặng yên bình tĩnh.
“Nhất định!” Gật đầu ra hiệu, nhảy lên ngựa, khi Tống Ngâm Tuyết định kéo cương ngựa, một đóa hoa bách hợp trắng noãn được đưa đến trước mặt nàng, tiếp theo, liền nghe thấy tiếng Lãnh Hoài Vũ giải thích: “Quận chúa, Lâm Phong không thể ra tiễn, chỉ bảo ta giao cái này cho quận chúa, hắn còn có một câu, nhờ ta chuyển lại. . . . . .”
Cái gì? Ngồi trên lưng ngựa, Tống Ngâm Tuyết nhếch mày, không nói gì, chỉ mím môi lẳng lặng chờ đợi.
Thấy vậy, Lãnh Hoài Vũ mỉm cười, hắn lui ra phía sau một bước, thần sắc yên lặng, gằn giọng từng chữ từng câu dùng khẩu khí của Lâm Phong nói: “Tống Ngâm Tuyết, có một số việc, Vô Song có thể, Minh Tịnh có thể, Dạ Lâm Phong ta, cũng có thể. . . . . .”
Dạ Lâm Phong ta , cũng có thể?
Một câu như thế, Tống Ngâm Tuyết nghe xong, nhắm mắt lại, trên gương mặt tuyệt mỹ có một tia kinh ngạc, thấy vậy, mặt Lãnh Hoài Vũ giãn ra cười cười, khôi phục khẩu khí của mình, chậm rãi mà nói: “Quận chúa, tin rằng ý tứ của Lâm Phong, quận chúa nhất định có thể hiểu được, cho nên những lời khác, ta cũng không cần nói nhiều nữa, bảo trọng!”
“Bảo trọng!” Giương cương ngựa lên, nàng đã hiểu, bất quá cũng không nhiều lời, chỉ hơi gật đầu, sau một khắc liền phóng ngựa đi.
Sau lưng, Lãnh Hoài Vũ yên lặng nhìn thân ảnh người ngọc rời đi, trong đôi mắt là sự trầm tĩnh, hắn vẫn đứng tại chỗ, thẳng đến cuối cùng bóng dáng nàng chậm rãi nhỏ đi, sau đó, biến mất không thấy gì nữa. . . . . .
. . . . . .
Tống Ngâm Tuyết giơ roi giục ngựa chạy trên quan đạo, phương hướng của nàng, là biên ngoại nước Đại Tụng. Bất quá đã đi mấy ngày, xem ra cũng sắp đến rồi.
Đường xá ở cổ đại không theo đường thẳng, cho dù là con đường thông giữa các quốc gia, cũng đều cua phải rẽ trái, vòng núi tránh rừng.
Tống Ngâm Tuyết cưỡi ngựa trên đường, đột nhiên ghìm ngựa dừng lại, sau đó từ từ nhắm hai mắt, lẳng lặng đợi người đằng sau chạy tới.
Trên con đường sau lưng, một thân ảnh xiêu xiêu vẹo vẹo, gian nan nằm ở trên lưng ngựa, cố hết sức chạy nhanh về phía trước, nhìn dáng vẻ của hắn, nhất định có việc gì vội vàng, bằng không với khả năng cưỡi ngựa vừa nhìn đã biết là tồi tệ vô cùng kia, chắc chắn sẽ không chạy nhanh như yế.
Tống Ngâm Tuyết lẳng lặng nghe tiếng móng ngựa tới gần, lúc con ngựa ở sau sắp tiếp cận mình, tiêu sái rút ây quạt ra nhẹ nhàng phe phẩy.
Lúc này, trong xóc nảy, người trên lưng ngựa vừa nhìn thấy nàng dừng lại, hắn cũng vô thức ghìm chặt cương ngựa, muốn dừng lại theo.
Chính là bởi vì kỹ thuật của hắn quá tồi, mà lại tốc độ con ngựa lại quá nhanh, cho nên hắn tuột tay, con ngựa lại cất vó, hắn kinh hô một tiếng, sau đó xoay người lăn xuống dưới.
Một thân tro bụi, mặt đầy bụi đất, nam tử ngã ngồi trên mặt đất, hai mắt thẳng tắp nhìn về phía thân ảnh vận áo trắng phe phẩy quạt trước mắt, miệng chần chờ nói: “Quận chúa. . . . . .”
“Ứng Thư Ly, ngươi vẫn một mực đi theo ta sao?” Thu hồi cây quạt, Tống Ngâm Tuyết mở mắt ra nhìn Thư Ly ngồi trên mặt đất, mở miệng hỏi.
Nghe vậy, Thư Ly định há miệng nói, chính là lời nói đến bên miệng, lại chuyển biến: “Ta, ta không hề đi theo nàng, ta chỉ vừa vặn cũng đi đường này, trùng hợp đụng phải mà thôi.”
Không dám nói là mình đi theo nàng, sợ bị cự tuyệt lần nữa, Ứng Thư Ly tùy tiện lấy một cái cớ, đau đớn vỗ vỗ bụi đất, từ trên mặt đất bò lên.
“A, trùng hợp đụng phải sao? Thì ra là như vậy. Vậy thì tiếc quá, ta còn tưởng rằng ngươi đi theo ta, đang nghĩ có nên mời ngươi cùng đi không, bất quá đã như vầy, ta cũng không tiện kỳ kèo nữa, cáo từ.”
Chấp cương một cái, sau khi buông lại một câu nói nghiền ngẫm, nàng nhanh chóng giục ngựa mà đi, không hề để ý tới người sau lưng. Vốn đã vô tâm, chẳng qua là định trêu đùa một phen, bây giờ mục đích đã đạt được, cũng nên đi rồi.
“Quận chúa —— quận chúa ——”
Nhìn thấy người ngọc bỏ đi, Ứng Thư Ly hoảng hốt vội vàng, hắn liều mạng chịu đựng sự đau đớn, luống cuống leo lên ngựa, chật vật cố gắng =chạy tới trước, một lòng truy đuổi người trong lòng của hắn . . . . . .
Lúc này, lại nói đến một đầu khác, khi Ứng Thư Ly cố gắng đuổi theo bóng dáng của Tống Ngâm Tuyết, Lục hoàng tử Tống Vũ Kiệt cũng đang ở trên sơn đạo, liều mạng đuổi theo Tiêu Kỳ Nguyệt .
“Kỳ Nguyệt, ngươi dừng lại, ngươi dừng lại đi! Ngươi chạy không thoát đâu!” Cỡi ngựa, dẫn đầu xông lên phía trước, ở sau lưng Tống Vũ Kiệt là một đám thị vệ líu ríu đi theo, lớn tiếng kêu gọi Kỳ Nguyệt.
“Thật không nghĩ tới, tiểu tử này là một kẻ thư sinh văn nhược, công phu cưỡi ngựa cũng không kém cỏi chút nào.”
Khổ sở đuổi theo người thương mãi mà không được, Tống Vũ Kiệt không ngừng nói thầm, kỳ thật hắn nào biết đâu rằng, Kỳ Nguyệt không giống Thư Ly, tuy hắn là một kẻ nho sinh, nhưng hắn cũng có sở khích tràn đầy huyết khí phương cương của đàn ông, mà sở thích của hắn, chính là cưỡi ngựa.
Kỳ Nguyệt cỡi ngựa, có lẽ cũng không phải rất tốt, nhưng so với người bình thường, đã hơn xa, mà thực tế đối phương lại là Tống lão lục ngồi không mà hưởng, thân thể cồng kềnh, sự chênh lệch này quả thực rất rõ ràng.
“Kỳ Nguyệt, ngươi dừng lại, ngươi dừng lại đi!” Nhìn Tiêu Kỳ Nguyệt trước mặt càng chạy càng nhanh, trong bụi đất đã sắp không nhìn thấy bóng dáng của hắn, Tống Vũ Kiệt buồn bực hét lớn.
Lúc này, một phó tướng bên cạnh hắn giục ngựa tới gần nói: “Lục điện hạ, muốn dùng tên bắn hay không?”
“Bắn cái đầu của ngươi a! Nếu ngươi dám thương làm hắn bị thương, ta sẽ hỏi tội cả nhà các ngươi!” Vừa nghe thấy muốn dùng tên bắn, Tống Vũ Kiệt khiển trách ầm ĩ, mặt đầy vẻ giận dữ.
Thấy vậy, phó tướng tủi thân nói: “Lục điện hạ, mạt tướng biết ngài không đành lòng làm tổn thương tới Kỳ Nguyệt công tử, ý của mạt tướng chỉ là dùng tên bắn ngăn ngựa của công tử lại mà thôi.”
“Bắn ngựa? Cái chủ ý này hay đó! Tại sao ta không nghĩ ra nhỉ?” Đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, Tống lão lục vỗ đùi, hai mắt lập tức phát sáng, ra lệnh chuẩn bị.
“Dạ!” Sau khi nghe vậy, đám thị vệ lĩnh mệnh, giục ngựa nâng cung tiễn lên.
Kỳ Nguyệt kéo cương ngựa, liều mạng chạy trốn, trên gương mặt tuấn tú đầy vẻ nghiêm trọng, giờ phút này, trong lòng của hắn, ngoại trừ suy nghĩ chạy trốn không muốn để cho Tống Vũ Kiệt bắt được ra, thì không có gì khác.
“Phóng!”
Ra lệnh một tiếng, tên cũng đồng thời rời cung, bay về hướng con ngựa phía trước, lúc này, bởi vì đường đi bị ngăn cản, con ngựa chấn kinh, hí dài một tiếng, chổng vó lên, mang theo người cưỡi ngựa nhảy lên.
“Hô ——” một tiếng thét kinh hãi vang lên, Kỳ Nguyệt không chú ý, nhẹ buông tay, liền từ trên lưng ngựa té xuống, ngã trên mặt đất, trong khoảnh khắc, liền bị đám truy quân vây quanh.
“Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi không có bị thương chứ?” Tống Vũ Kiệt thấy người thương ngã sấp xuống, đau lòng vội vàng xuống ngựa chạy đến xem. Chính là vừa thấy hắn đến, Kỳ Nguyệt phẫn nộ vọt đứng lên, trên gương mặt lạnh lùng tuấn tú lộ vẻ tức giận.
“Tống Vũ Kiệt, chẳng lẽ ngươi đã quên mình từng thề cái gì sao!” Mặt lạnh, Kỳ Nguyệt lên tiếng, hai đấm không khỏi nắm chặt lại.
Thấy vậy, Tống lão lục khó xử gãi gãi đầu, do dự nói: “Nguyệt Nguyệt, ta chưa quên a! Chỉ là hôm nay Ngâm Tuyết mất, một mình ngươi cơ khổ đáng thương, ta làm ca ca, cũng không thể trơ mắt mặc kệ a? Cho nên ngươi đừng chạy trốn nữa, ngoan ngoãn theo ta hồi phủ, để ta chiếu cố ngươi.”
“Không cần!”
Nghe Tống Vũ Kiệt ngụy biện, Kỳ Nguyệt lạnh như băng lập tức cự tuyệt, sau đó cước bộ không khỏi chậm rãi lui về phía sau.
Tống Vũ Kiệt chưa từ bỏ ý định, vẫn đang tiếp tục dây dưa, hắn nhíu chặt mày, mặt tràn đầy đau lòng, dùng một loại ngữ điệu như là đang lừa gạt thê thiếp của hắn nói: “Nguyệt Nguyệt, đừng náo loạn nữa, theo ta trở về đi! Ngươi xem ngươi đã lấy nghiên mực đập vỡ đầu ta, cơn tức trong lòng ngươi, cũng nên tiêu tan a?”
Chỉ chỉ miệng vết thương đến nay còn băng bó, Tống Vũ Kiệt vừa tủi hờn vừa đáng thương nói, nghe vậy, Kỳ Nguyệt xấu hổ mà giận dữ, mạnh mẽ hất tay áo lên, “Nằm mơ!”
Không muốn nói nhảm, cũng không muốn bị hắn bắt trở lại, Kỳ Nguyệt xoay người nhanh chóng chạy tới phía trước.
Thấy vậy, Tống Vũ Kiệt kêu to, vội vàng nhấc chân đuổi theo: “Trở về, ngươi trở lại cho ta!”
Thân thể nhanh chóng tiến lên, bởi vì Kỳ Nguyệt bị thương chạy không nhanh, Tống Vũ Kiệt dùng hết toàn lực đuổi theo hắn, sau đó muốn túm hắn trở về.
Chính là Kỳ Nguyệt không chịu nghe, liều mạng giãy dụa, vì vậy trong lúc hai người lôi lôi kéo kéo, Kỳ Nguyệt xẩy chân một cái, cả người liền quay cuồng rơi xuống sườn núi.
“Kỳ Nguyệt ——”
Vừa thấy như thế, Tống Vũ Kiệt nhanh chóng kêu to, lập tức sai người xuống sườn núi tìm kiếm,”Nhanh! Nhanh tìm Kỳ Nguyệt trở về cho ta! Không muốn thấy thây, chỉ muốn thấy người!”
“Dạ!” Mọi người lĩnh mệnh, nhanh chóng chạy xuống tìm kiếm, mà bản thân Tống Vũ Kiệt, cũng vội vàng chạy khắp mọi nơi.
temmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmm
Kỳ Nguyệt tái xuất giang hồ a, vậy là sắp có màn 3p rùi nha *Cười man rợ*, Ta spoil quá tuêtj phải không các nàng *hắc hắc* còn việc chữ “sắp” này là bao giờ thì ….*cười man rợ tập 2* pà kon hỏi Myu nha *hớ hớ hớ*
Tuyệt quá cô nương, ta lại sắp bị hối truyện rùi huhuhu
a, ta ,là người thứ 2 a. Thủy Vu Tím nàng là thần thánh phương nào sao mà nhanh tay lẹ chân vậy.
Top 3.kàkà. Thanks nàng nghen.
ta đứng thứ 4 à
T0p 5.hj.1 ngay khug khjep ty oj.nhug jt nhat ket qua cug do~ h0n a1 cua mu0j.hehe
Van thi muoi chon phan lam Van,cau 1 bi tu? de,muoi chu quan VCAP may nam trc vao rui nen ko doc ki tac pham,ko nho lam,cau 2 thi chem gio,cau 3 thi cung chem gio luon,mon Toan thi i ach lam cung tam tam,hi
Chẹp sao để bị tủ đè xui vậy muội, hix hix uổng quá đi mất, T,T. Mai muội thi môn anh hả, mai cố gắng làm bài nhé
Thanks .Top 5
nang cham rui,hac hac
Thanks nàng nhiều!!!!!!!!!! Đi làm vui vẻ nhé!!^^
Ta đi làm về rồi đây gặp bà siêu mẫu ngọc bích gì đó, bả chảnh dễ sợ nhìn bọn ta bằng 1/4 con mắt, ghéttttttttttttttttt
Ủa nàng làm gì vậy?
Ta trình diễn cho shop thời trang mới khai trương í mà, lúc ta diễn bà í ngồi dưới sân khấu cười khinh khỉnh, làm ta ngứa chân muốn phi guốc vô mặt bả dễ sợ :]]
Oa không ngờ Myu của chúng ta là người mẫu nha, tương lai làm siêu mẫu thì cho ta xin chữ ký nhá *mắt chớp chớp long lanh*
Ủa nàng ko biết sao * gãi gãi đầu * ta làm thêm kiếm chút tiền tiêu vặt ấy mà, năm sau ra trường ta nghĩ luôn ^^ Toàn lót nền cho họ thui hà.
thank ss! The muoi dung thu 6???
Aaaa Nguyệt Nguyệt tình yêu của ta >”<. Chắc chả ai còn nhớ nick Tiểu Ngọc Nguyệt của ta a.k.a fan cuồng Tiểu Ngọc Ngọc vs Nguyệt Nguyệt rồi. Cố lên Nguyệt Nguyệt, f có dịp bộc lộ mình chứ p(^o^)q. Tks nàg nhiều
Có ta nhớ tiểu ngọc nguyệt đây, muội để lại cái avatar cũ cho nó gợi nhớ
Chàng heo ú rượt Nguyệt Nguyệt tóe khói, đáng lý Nguyệt Nguyệt phải bị ngược =cách ở bên chàng heo kia tầm độ trên chục năm mới đủ (dám lấy oán báo ân)
Huhu như thế thì tội anh Nguyệt quá, người có “khả năng” như anh mà phải đi làm thụ T.T
thank bạn nha! Tống Vũ Kiệt này cũng chung tình nhưng mà cái ông này rốt cuộc là gì đây! nam nữ gì cũng xong hết ah! kinh khủng! mong cho Kỳ Nguyệt ca ca nhanh chóng tìm được Tuyết tỷ!
UTly cung con si dien cha’n hehhe,KN bi lao béo ruot heheh lao béo nay chac là vuong cong qua’,anh nguyet là tieu thu hèhè.màn ruot duoi nay hay da nam hèhè
Tội nguyệt nguyệt quá, bị ông béo đó đè chắc bẹp ruột ^^
thanks nàng nha!!! ta mong đến ngày 8 anh ở chung một nhà.. há há… chắc vui ak` nha!!!
thanks ty? nhju
Hic Kỳ Nguyệt ca ca bị té núi goỳ. Tội nghiệp. TVK đúng là tên biến thái mà. Hừ. Đáng ghét… Tuyết tỷ mau tới cứu đi a…
Thanks tỷ nhìu.
Nàng… nàng…. không được kì thị Lục ca ca của ta *bù lu bù loa*~
Ta có kì thị đâu… Chỉ là …ai bỉu hắn ăn hiếp Nguyệt ca của ta… *chìa khăn* ta hiền lành thế này… nàng khóc thế ai tưởng ta ăn hiếp nàng thì chết ;))
Lục ca ca mà ăn hiếp KN thì nàng cũng là ăn hiếp ta a *biểu tình trơ tráo* :]] Ca ca thật sự là chân tình mà, từ đầu đến đuôi không phải đều là chưa chạm đến 1 tấc nào trên người KN hay sao? đúng không, đúng đúng không?? Tình cảm rất rất trong xáng mà, đúng đúg không??? *mắt long lanh nhiệt tình chớp chớp*
Ít nhất từ trong xáng của nàng phải được đặt trong ngoặc kép đó *bĩu môi*. Nếu hk có Tuyết tỷ chắc Nguyệt ca của ta bị Lục ca của nàng ăn mất goỳ còn đâu. Ôi ca ca đáng thương của ta … ;))
Oa oa, KN thì đáng thương cái khỉ gì chứ *bĩu môi, vỗ vỗ ngực kìm nén* Quả này rơi vực cho đáng đời, ai bảo hồi trước phũ vs Tuyết tỷ, xì! Có mỗi Lục ca ca của ta là mù quáng si tình mà thôi. Ôi ca ca đáng thương của ta…. =))))
Haha nàng cứ chờ đi chuyện đó cũng có thể lắm a. Haha… ;))
Tỷ ko kỳ thị lão lục , chỉ kỳ thị mấy tên béo :]]
*bĩu môi tập 2* Dù gì cũng cùng gen với Thiên ca, nhất định Lục ca ca gầy trở lại sẽ thật dễ nhìn cho xem =p~ Chả qua là ca ca ngụy trang trá hình nha, k thèm phô bày nhan sắc nha, giống vs Tuyết tỷ nha :>
*run rẩy* Muội… muội muốn trao giải! Ly ca giải ngốc mà chơi dại. Nguyệt ca, *tiếp tục run rẩy*, giải trinh tiết đc k? =))))))
:]] thích hợp quá đó, mà hai ca trâu thật, ta thấy nhìu người ngã ngựa xong ngủm cù đèo luôn
Muội đang suy ngẫm, ngã nhiều như thế, từ độ cao như thế mà tiếp đất, liệu có hư hao bộ phận trọng yếu nào không nhỉ? *biểu tình thẹn thùng*
Ta đoán ko nát cái mông bên phải, thì cũng lãnh thẹo cái mông bên trái *gật gù*, có khả năng còn gãy “chân”
Óa óa, dị tật đến mức ấy thì Tuyết tỷ k cần nữa đâu nhể?
*quay sang dụ dỗ Ly ca Nguyệt ca* Lại đây lại đây, muội đau muội sủng 2 người nào *ôm ấp*
thanks nang nha
thks ^^
số KN ca thật khổ!!
hoaoaoaoa moi nguoi toan dc nam trong top ca? sao ta k dc????huhuhu ss fai boi thuong cho nhug ke thieu may man nka/!!!! fai hun muoi nha! moa moa !*dau hu that mem*ta chax dax????hehehehehehehee
moi nguoi thay ta dua ra fan boi thuong cho n nguoi thieu may man co hax k????????????vo tax ung ho nka*ve mat njnh not san toi gan*
Thanks nang
thanks myu
aizz…., uổng cho 1 đời sống lạnh lùng, nay Thư Ly ca làm vậy ta thấy thiệt là….. dễ thương wa’ đi aaaaaaaaaaaaaaaa! chụt……… *hôn gió Thư Ly ca*
Oạch ý muội là tướng Thư Ly ca.. té chống cẳng rất là dễ thương ??~( ̄▽  ̄)~
đó là câu trả lời cuối cùng cũng là câu trả lời chính xác! =))))))))
oa chưa bao h muội kết Ly ca như bi h nha. Huynh ấy đang thục hiện châm ngôn bất hủ “Đẹp trai ko bằng chai mặt” đóa, đảm bảo hữu hiệu*hắc hắc*
haha con gái chúng ta đềut hích người chai mặt nhỉ, thêm cái đẹp trai nữa thì càng tuyệt vời ^^
Thanks nang
Kỳ nguyệt ca lại tái xuất rồi ah…… Lần này chắc chắn ca ý sẽ gặp lại Tuyết tỉ…… Ko bik sẽ thế nào…mong chờ wa’….. Thanks các nàng nhìu nha..!!!!
Lão lục này chẳng qua là béo mới bị kỳ thị thôi. Chứ nếu là soái ca mà lăng nhăng thì người ta gọi là phong lưu, béo như anh này thì gọi là “dê”. Anh này đối với KN công nhận chung tình thật.
Hừ hừ soái ca mà lăng nhăng ta cũng anti hết, rau sạch mới chịu cơ :]]
Thanks tỷ!
thanks!
hắc hắc, màn 2 soái ca ngã ngựa cạp đất thật thú vị, may cho 2 ca mặt tiền vẫn ổn, nếu có ai ko may gãy mũi, thiếu răng, dập môi thì còn thú vị hơn nữa =))
Ách nàng ác quá à, nỡ lòng nào hành hạ soái ca như vậy.